Trong tiếng nổ của đạn, bà như thể đang oán giận, nói với Lục Tân: “Không phải

đã dặn con rằng không thể để bản thân mình bị bắt nạt hay sao?”

“Tại sao vẫn đẩy mình vào cảnh nguy hiểm như vậy?”

Trong khoảnh khắc này, trong lòng Lục Tân tràn đầy cảm giác khác thường, nhưng

trong giây lát, hắn không biết phải nói gì.

….

“Đó là...”

Lúc đầu, Trần Tinh cho rằng mình chết chắc rồi.

Tiếng súng nổ chói tai là âm thanh cuối cùng mà cô có thể nghe thấy.

Nhưng cô lại không ngờ tới, sau tiếng súng máy gào thét kéo dài trong vài

giây, cô lại không hề cảm nhận được gì cả.

Cảnh tượng này khiến trong lòng cô sững sờ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Sau đó, cô trợn tròn đôi mắt, nhìn chăm chú về phía trước.

Phía trước cô, càng gần về phía đường quốc lộ hơn, chính là Lục Tân.

Lục Tân còn bị những viên đạn này uy hiếp trước cả cô, theo lý thuyết thì có

lẽ bây giờ hắn đã tan nát thành nghìn mảnh rồi.

Nhưng sau khi cô nhìn sang bên đó, lại thấy được một hình ảnh có lẽ cả đời này

cô không thể nào quên.

Lục Tân đứng ở đó, vẫn giơ một tay lên theo bản năng, giống như đang che mắt

mình vậy.

Trước người hắn là những viên đạn dày đặc, chằng chịt.

Những viên đạn kia cứ thế dừng lại ở khoảng cách chừng ba mươi cm trước người

Lục Tân.

Thoạt nhìn, dường như chúng đã bị một nguồn sức mạnh vô hình làm cho dừng giữa

không trung, không thể bay tiếp, cũng không thể rơi xuống đất.

Bởi vì có rất nhiều đạn dừng ở đó, lại còn thêm cả những viên đang cuồn cuộn

bay tới không ngừng nên những viên đạn kia tạo thành một hình dáng kỳ quái,

nhìn qua thì giống một con người, một hình người mờ nhạt mà hoàn chỉnh.

Nói một cách đơn giản hơn, chính là Lục Tân đã dựng lên một tấm khiên bằng

niệm lực.

Mà cái khiên đó có thể đỡ được một loạt đạn đồng thời bắn ra từ năm chiếc súng

máy xoay nòng.

Ngay giây phút này, Trần Tinh dường như ngừng cả thở, cảm giác sợ hãi không

thể nào hình dung được.

Ở một mức độ nào đó, cảm giác kinh ngạc này còn có tính công kích hơn cả

khoảnh khắc thấy năm chiếc súng máy cùng ngắm vào người mình.

“Cái này cần... Cường độ tinh thần mạnh tới mức nào đây?”

Mỗi dị biến giả về cơ bản đều có sức mạnh tư tưởng mạnh yếu khác nhau của

riêng mình.

Kẻ yếu cầm một quả táo cũng tốn sức, cũng giống như một loại lực cảm ứng.

Trần Tinh từng thấy năng lực giả mạnh nhất, người có thể biến sức mạnh tư

tưởng thành một viên đạn và giết đối thủ ở cách xa hàng trăm mét.

Giờ đây, những gì cô đang thấy là một người có thể dùng sức mạnh tư tưởng ngăn

cản sự tấn công của năm khẩu súng máy sáu nòng xoay ở cự ly gần. Hơn nữa, hắn

đã chống đỡ được ít nhất ba bốn giây, sức mạnh này thật sự đã...

Trần Tinh không thể giải thích được khi nghĩ đến việc trước đây tòa nhà ba

tầng của cô nhi viện Trăng Đỏ bị sức mạnh tư tưởng phá hủy...

Trần Tinh nhanh chóng phản ứng lại và cắn chặt môi, dùng sự đau đớn để nhắc

nhở bản thân phải tỉnh táo, đồng thời dùng một ý chí gần như quyết liệt để

khiến bản thân làm điều đúng đắn.

Máu chảy ra từ môi Trần Tinh, đồng tử của cô đột nhiên biến thành màu đỏ tươi.

Sau đó, giọng nói của cô vang lên.

Trầm thấp và có sức xuyên thấu khác thường.

Giọng nói này dường như có ma lực nào đó, cdù là tiếng đạn bắn ồn ào chói tai

khác thường ở xung quanh cũng không thể át đi, như một thực thể theo một nghĩa

nào đó, chậm rãi lao thẳng về phía người đang cầm súng phía trước với sức mạnh

không thể ngăn cản...

“Các ngươi đang nắm trong tay vũ khí lợi hại nhất, có nó, các ngươi có thể phá

hủy tất cả mọi thứ trước mắt...”

“Nắm trong tay loại sức mạnh hủy diệt này, có phải các ngươi cảm thấy mình

giống như bá chủ thế giới không?”

“Nhưng bá chủ thế giới chỉ có một người duy nhất!”

“Nếu các ngươi đã có loại vũ khí đáng sợ như vậy trong tay, vậy tại sao các

ngươi không thử một chút...”

“Thử xem hỏa lực của ai mạnh hơn?”

Nghe thấy giọng nói này, Lục Tân vô thức xoay người lại.

Sau đó, hắn thấy lúc này Trần Tinh đang có vẻ mặt bình tĩnh với đôi mắt đỏ như

máu.

Dường như còn đỏ hơn mặt trăng đỏ trên bầu trời.

Ngay khi giọng nói của Trần Tinh vang lên, tiếng gầm của Gatling đột nhiên

dừng lại.

Có thể thấy, lúc này vẻ mặt của những người đang đẩy Gatlin trở nên bối rối,

như quên cả nổ súng, sau một hồi sững sờ, trên mặt họ đột nhiên lộ ra biểu cảm

cuồng nhiệt, như có một sự tự tin thái quá không gì sánh được.

Sau đó, họ không hẹn mà đồng loạt chĩa ngòi súng vào người đang đẩy vũ khí

giống mình.

Vừa khéo có sáu khẩu súng máy sáu nòng xoay, họ cẩn thận chia thành từng nhóm

hai người với nhau.

Sau đó, tiếng súng lại đột ngột gào thét.

Có điều, tiếng súng lần này chỉ vừa vang dội trong chốc lát, họ đã ngã nhào

xuống đất.

Từ vết thương bị đạn bắn trúng, chỉ có một chất lỏng màu đỏ nhạt chảy ra,

thoạt nhìn không giống máu, mà giống chất nhầy hơn.

Họ có người thì bị thương ở trên người, có người thì bị thương ở đầu, nhưng

hành vi của họ cũng trở nên kỳ quái khác thường. Thân người đang bị thương,

nhưng dường như tứ chi vẫn cố gắng duỗi ra, đầu đang bị thương, nhưng thân

người vẫn chuyển động một cách kỳ lạ. Điều đáng chú ý ở đây là có một cái đầu

của một người trong số đó đã bị nhấc lên nửa chừng, để lộ ra một chất màu

trắng xám, trông teo tóp và hoàn toàn không có độ đàn hồi.

Người cải tạo tinh thần.

 

1.90565 sec| 2426.031 kb